Đất - Người Huế

Sắc Huế đời thường

Đất Huế – Nhìn Huế với vẻ giản dị đời thường dễ khiến du khách có cảm giác mình đã chạm tay được vào nét mê đắm, huyền hoặc của đất cố đô thanh tú, để rồi mãi cũng không thể quên một sắc Huế dịu dàng…

Không cầu kỳ, không hiện đại, không có nhiều tòa nhà cao tầng như những thành phố khác, Huế từ lâu đã được xem là một trong những thành phố cổ kính bởi nét trầm lắng, thanh tú và thơ mộng. Hiếm có nơi nào lại hội tụ đầy đủ vẻ đẹp tinh khiết, hài hòa như Huế. Sông núi, cảnh vật, đền đài, lăng tẩm… tất cả được tạo hóa và bàn tay con người tạo lập để tôn thêm vẻ hoàn mỹ, liên hoàn làm thành nét riêng rất Huế.
Bởi lẽ vì thế mà Huế được du khách nước ngoài ví như nàng thiếu nữ e ấp trong tà áo dài màu tím biếc với nụ cười duyên dáng làm say đắm lòng người. Không chỉ bởi cảnh vật và thiên nhiên đằm thắm, Huế còn rất đỗi quen thuộc theo một góc nhìn khác với vai trò một danh lam thắng cảnh, một điểm dừng chân của bất kỳ lãng khách nào. Từ xa lạ, Huế sẽ khiến người ta luôn tin rằng: đó hẳn là một nơi để trở về vì những gì thân thương và gần gũi nhất.
Trên những con đường cắt chéo nhau dẫn lối về những khoảng Huế xanh mướt, ngồi một góc quán café thân thuộc mà ngắm nhìn Thành cổ, ngắm nhìn ánh mặt trời lừng lững đổ xuống những bóng người đi lại thênh thang giữa đất và trời. Khung cảnh nên thơ ấy khiến người ta liên tưởng đến con đường có cái tên thật hoài niệm – đường phượng bay, đã từng in dấu bước chân của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Trời ươm nắng cho mây hồng/ Mây qua mau em nghiêng sầu/ Còn mưa xuống như hôm nào/ Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên/…Này em đã khóc trời mưa đỉnh cao/ Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu/ Em đi về cầu mưa ướt áo/ Đường phượng bay mù không lối vào/ Hàng cây lá xanh gần với nhau…”.
Đến Huế mà không một lần bước chân trên con đường dẫn lên chùa Thiên Mụ thì thật là thiếu sót. Người ta nói rằng đường lên chùa Thiên Mụ được trải đầy bằng những mảnh an nhiên đời thường, gió cứ thổi và những người lữ hành cứ tới, khoan thai, nhè nhẹ cất giấu chút ít mảnh hồn đa mang của chính mình và trở về với cõi Phật thinh không. Một không gian rộng lớn và thênh thang như vô tận ấy khiến cho Huế bỗng trở nên trầm mặc lạ thường. Bởi vì giữa trưa nắng trời Huế cứ trong ngắt một màu xanh, tựa như người con trai đầy vẻ cương nghị, rắn rỏi nhưng lại có nụ cười vô cùng trìu mến, có sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại, khiến cho lữ khách nửa như muốn tránh nhưng lại như muốn lại gần. Trời Huế xanh một màu xanh lạ lùng, dưới trời Huế nụ cười của bất kỳ ai cũng trở nên rạng rỡ…
Xích lô cũng được coi như một “đặc sản” nơi Huế. Xích lô Huế có sắc thái riêng. Màu sắc trang trí xe không lòe loẹt. Xe có độ cao đủ tầm để du khách có thể ngắm dòng sông Hương, đủ vừa cho đôi uyên ương không cảm thấy chống chếnh nhưng cũng lại không quá chật cho ai đó cảm thấy ngại ngùng mỗi lúc ngồi chung. Mùa đông, đi xích lô Huế cũng có cái thú riêng. Trong cơn mưa bụi lây rây, các bác lái xích lô bao giờ cũng cẩn thận kéo chiếc mui bạt lên, che cho khách khỏi ướt, thế nhưng cũng có người thích được đi mui trần cho những làn mưa mỏng như sương khói ấy phất nhẹ vào mặt, để tìm cái cảm giác tê tái của đất trời lúc chớm đông.
Huế đẹp còn ở màu sắc đa dạng của nó. Hình như cảnh vật ở đây đã làm cho màu sắc Huế luôn thay đổi. Màu diệp lục của cây trái, màu sáng của bầu trời, màu xanh của sông, màu u tịch của thành quách, màu ráng chiều từ núi Kim Phụng lan tỏa… đã tạo cho Huế một gam màu đặc biệt và luôn thay đổi theo thời khắc. Và ở đó, màu tím được hội tụ, tôn lên thành biểu trưng, thành định ngữ và đã đi vào văn học nghệ thuật như một sở hữu: Màu tím Huế.
Huế cũng là xứ sở của chùa chiền. Không nơi đâu lại nhiều chùa như ở Huế. Chùa nằm ở mọi nơi, trên núi đồi, trong thung lũng, giữa lòng thành phố… Tất cả đều thánh thiện và mầu nhiệm trong sự hòa hợp, tương giao với cuộc sống trần thế. Người Huế gắn với đạo Phật như một sinh hoạt văn hóa tâm linh trong đức tin nhân ái, từ bi. Tiếng chuông chùa ở đây hình như cũng trở thành âm thanh huyền diệu, lay động tâm thức con người, nhắc họ hướng về những ước mơ chân – thiện – mỹ.
Bản thân Huế có một thứ phục sức mà chỉ khi nằm vùng trong nó chúng ta mới có thể thấy và cảm được. Những lãng khách tài tử vẫn thường gọi “mưa” là đặc sản của Huế, thứ đặc sản nhẹ nhàng tấu lên khúc dạo đầu. Những đám mây hồng được trời ươm nắng, long lanh, kiêu hãnh soi mình bên dòng Hương xanh thẳm. Màu tím loang trên mặt nước buổi chiều ấy vẫn còn đọng ở võng mạc, bất chợt chiều nay ra phố về bỗng thấy đời mình là những chuyến xe. Như quá quen và đầy chất thơ, thiếu nữ bình thản mang trên vai, thấm ướt làn tóc rối, mong manh, hao gầy. Còn các nghệ sĩ, họ vật vã cảm hoài trong không gian chợt vụt, thấp thoáng hiện mất sắc tím giữa trời chiều. Mưa Huế lắm nỗi niềm và suy tưởng. Nhiều khi trống trải tới mức người đa mang, giàu xúc cảm, ôm mộng tưởng thu tím thiếu lá vàng như hoa xuân thiếu bướm lượn, có ai đó thẫn thờ chiều hoang biền biệt.
Những cảm giác mà du khách có được khi nhìn Huế với vẻ giản dị đời thường sẽ rất khác với một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, đó là một góc nhìn chênh chếch và riêng có, nó khiến người ta thấy rằng mình đã chạm tay vào Huế thì cả một đời cũng không quên được. Bởi vì ký ức về Huế cứ lớn dần lên như một thứ tình yêu không vị kỷ, như một thiếu nữ mới yêu lần đầu, và từ đó yêu Huế đến không ngờ. Huế của Việt Nam, đẹp và thân thương lạ thường.

Nguồn: Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch

Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button