Tản văn: Đi qua mấy mùa nỗi nhớ
Đất – Người Huế – Viết! Viết lên điều gì đó cho miền Trung yêu dấu mà nghe tim mình chộn rộn một nỗi nhớ đến nôn nao về dáng hình của mảnh đất Thần Kinh.
Như nét vẽ thanh thoát đầy uyển chuyển của tay họa sĩ tài ba họa nên một dải lụa mềm buông hững hờ trên vai cô thiếu nữ đang tuổi xuân thì, sông Hương “dùng dằng” chảy miên man vào ký ức và neo đậu trong tận thẳm sâu lòng tôi mấy mùa của nỗi nhớ.
Phảng phất đâu đây là những thoáng rùng mình se lạnh khi gió heo may chợt về. Lá vàng bâng quơ rơi rụng trên ngõ vắng nhà ai sau nhiều đêm trở gió đến trống tênh… Bấy nhiêu cũng đủ để đưa Huế vào mùa với những cơn mưa dầm dai dẳng, triền miên đến dài lê thê như một chuyện tình buồn, buồn mãi không vơi… Đi dưới màn mưa rên rỉ, âu sầu của đất trời xứ Huế, những kẻ lơ ngơ chắc hẳn cũng rớt ra được đôi dòng thơ thật mơ màng.
Vào mùa mưa đến thúi đất, thúi đai này, Hương Giang ngoan hiền phẳng dịu đầy kiên nhẫn im lìm dưới muôn ngàn hạt mưa đổ như bàn tay của ai kia ân cần xòe ra hứng những giọt buồn của cố nhân. Mưa sẽ cứ thâm trầm, u buồn mãi thế….Và rồi những cơn mưa như trong thơ Tố Hữu ào ạt kéo về:
“ Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”.
Sau vài ngày mưa lênh láng, nước sông Hương trở sắc đỏ ngầu như một gã quá chén hậm hực dâng tràn nước lên. Thế là lụt, lụt đến với Huế hằng năm như một người bạn thân thiết và như một điều thật hiển nhiên.
Lụt làm túp mái nhà, gà vịt cũng theo dòng, lụt ngập tràn cả cảnh đồng chưa gặt xong, phố phường cũng xơ xác tan hoang…Lụt… cuốn xô… Lụt ơi, nói mấy cho vừa… Rồi có khi lụt là kỷ niệm, là nỗi nhớ để cho đông quay về.
Huế khoát lên mình màu xám ảm đạm, tái tê. Nước Hương Giang phẳng lỳ dưới màn sương nhạt mờ mỏng tan xa bay như trong giấc mơ.
Phải chăng vì thế mà Hàn Mặc Tử thốt lên:
“ Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà”.
Lắng một chút hồn mình để ngắm dòng Hương, cảm giác yên tịnh đến từ bi khi vẳng đâu tiếng chuông chùa vọng lại tan loãng vào cõi hư vô.
Khoảng mùa này, miền quê ở Huế đang vào vụ Đông Xuân. Con đường đất đỏ trải dài xa tít tắp vẫn còn vương hơi ấm bao đôi chân trần của bác nông dân. Cái lạnh buốt tận xương tủy nhưng đôi tay của người trồng lúa vẫn thoăn thoắt cắm mạ non xuống lòng đất để gieo cho mùa mãi tươi xanh.
Rét ngọt cuối đông cứa thật sâu vào da thịt để cho ai xa Huế rồi sẽ thấy da diết nhớ một mùa đông. Phải chăng là thế Huế của ta ơi?
Bao đời vẫn vậy, thu qua đông đến rồi xuân sẽ tìm về. Huế dịu ngọt biết chừng nào khi tiết trời pha lẫn chút hơi lạnh sót lại của mùa đông và chút nắng ấm vàng như rượu chanh. Hương Giang trở mình lặng lờ trôi để đón ngọn gió Nồm của ngày hè nắng cháy.
” Cháy một khảng trời cành phượng đỏ chơi vơi”
Huế dường như rực rở và ngập tràn sức sống hơn. Câu hò mái nhì, mái đẩy thả mênh mang nhẹ thênh trên dòng Hương ngọt lịm cả đất trời giữa cái nắng đến chảy mỡ trên vai người đi đường. Nắng chói chang đến bỏng rát cả linh hồn.
Ve sầu như khát nước kêu đến khản cổ dưới vòng bằng lăng rợp tím màu nhung nhớ. Lúa ngậm đòng sắp trổ bông nhẹ nhàng tỏa hương nồng nàn. Những cơn giông chiều vội vã buông cái nóng oi nồng không kém cái nóng nực buổi ban trưa của cơn gió khô Tây Nam – gió Lào.
Hương Giang thăm thẳm một màu xanh nước biếc soi bóng Tràng Tiền với dáng em qua trong tà áo dài thấp thoáng tím man buồn cho lòng ai trộm nhớ thầm thương và vô tình khẽ rớt vào thơ của kẻ lãng du đang lang thang ngắm Huế.
Rồi đêm trăng sẽ đưa Huế bồng bềnh, huyền hoặc đẹp đến kiêu sa và lộng lẫy, thấy vấn vương mơ hồ tưởng chừng như không có thật. Mảnh trăng chín úa thả ánh vàng cho dòng Hương ngập chìm lai láng trong một màu sóng sánh mênh mông. Tiếng mái chèo gõ lưới một âm thanh nghe lẹt đẹt vào mạn ghe vương vãi trong đêm.
Tôi đã yêu đến đắm say Hương Giang vào cái độ trăng già ấy.
Ngàn lần tôi muốn nói rằng, tôi yêu dòng Hương, tôi yêu Huế với một tình yêu bỏng tràn trong trái tim bé nhỏ của một người con xứ Huế và một kẻ xa quê.
Hương Giang ơi! Tha thiết biết chừng nào khi đi qua mấy mùa của nỗi nhớ…
Sài Gòn 07/2008
Nguồn: dulichhue.com.vn