Triền miên trong đói nghèo
Xã hôị Huê – Dù đã có nhà ở, thậm chí có cả một khu tái định cư hẳn hoi, thế nhưng, thực trạng thiếu đất sản xuất, trở lại đầu nguồn suối Pa Ay là “mẫu số chung” cho hàng chục hộ dân là đồng bào Pa Cô, Tà Ôi ở xã Hồng Thủy và Hồng Vân (huyện A Lưới, tỉnh TT- Huế) trong tiến trình “du canh” đi tìm vùng đất mới của mình.
Thiếu đất giữa rừng
Ông Hồ Bá Bình, Chủ tịch UBND xã Hồng Thủy, bắt đầu câu chuyên “du mục” của người dân nơi đây bằng việc đưa ra con số hộ nghèo trên địa bàn thôn Pa Ay- vùng đất mới thành lập.
Thôn Pa Ay có khoảng 107 hộ dân với 458 nhân khẩu thì hộ nghèo chiếm gần 60%. Thiếu đất sản xuất đang là vấn đề nhức nhối bởi từ khi các hộ là “dân góp” từ các khu vực sạt lở trên sông Đakrông, từ những bản làng một thời được coi là bị “lãng quên” đầu nguồn suối Pa Ay được đưa về đây cũng chỉ được cấp bình quân 1.000m2/hộ dân. Nhà cửa, vườn tược chiếm gần hết, lấy đất đâu ra làm nương rẫy.
Đói thì cái đầu gối phải bò, thế là hàng chục hộ dân phải quay về lại bản làng cũ, nơi có đất đai gắn với bao công sức của họ một thời. Nơi ở mới xa ngái với nương rẫy cũ, thế là họ phải lập chòi, làm nhà sàn ở tạm.
Những vùng đất như thế với các bản làng nằm sâu hun hút trong rừng, cả mấy giờ cuốc bộ mới vào tới, cứ mọc lên không ngớt. Đã thế, thiếu đất sản xuất, những diện tích còn lại trên các triền đồi, gần suối Pa Ay lại bị người dân thôn A Pái, Cu Tai 1 (xã A Bung, huyện Đakrông, tỉnh Quảng Trị) vào xâm canh mấy chục năm nay. Theo thống kê của UBND xã Hồng Thủy, đến nay đã có 28 hộ dân với hơn 200 ha đất bị “chiếm dụng”. Người dân A Bung vào dựng trại, làm nhà rồi ở canh giữ rẫy.
Câu chuyện xâm canh giữa người dân nằm sát biên giới 2 tỉnh được một cán bộ xã Hồng Thủy kể lại ngọn ngành như sau: Sau 1976, một bộ phận của bản Ku Tai (Lào) là nguồn gốc của bản Ku Tai hiện tại của xã A Bung được đưa về Việt Nam. Sau chia tách biên giới năm 1979, toàn bộ xã A Bung được đưa về thôn Ti Nê (xã A Ngo, huyện Đakrông), thành lập bản làng mới và rồi sau một thời gian nhập luôn thôn Ti Nê vào xã A Bung mới.
Năm 1994, sau khi có Nghị định 72 của Chính phủ về điều chỉnh địa giới hành chính, đã cắt phần xã Hồng Thủy thuộc về tỉnh Quảng Trị. Người dân Hồng Thủy cho rằng mỗi nơi phong tục mỗi khác, họ thuộc về vùng đất A Lưới đã lâu đời. Kể từ đó đến nay, người dân A Bung và cả Hồng Thủy thường xâm canh đất canh tác của nhau trên các triền đồi mãi chưa dứt.
Đi dọc lên các triền đồi nằm gần khu tái định cư Pa Ay, những ngôi nhà sàn đơn sơ, phên tre bạc phếch nằm chênh vênh bên sườn đồi. Chỉ tay lên sườn đồi, anh Hồ Văn Thơm, cán bộ văn phòng xã Hồng Thủy, bảo: “Sau khi xâm canh, bà con xã A Bung lập luôn trại, chòi canh rẫy. Đất rẫy trồng ngô, sắn cằn cỗi, nhưng lâu đời nay vẫn thế nên bà con vẫn cứ làm”.
Dù xâm canh, tìm vùng đất mới nhưng đa phần bà con Hồng Thủy cũng như A Bung đời sống kinh tế rất khó khăn. Bà Kăn Ngâm (thôn A Pái, xã A Bung) cho biết, một mùa rẫy, Kăn Ngâm làm 120 lon lúa, 120 lon ngô thu hoạch được chừng bốn a chói (gùi) ngô lúa đầy. Giá ngô tươi chỉ 2 nghìn đồng/kg, không đủ ăn nên cũng chẳng buồn mang bán. Đó là gặp lúc tiết trời thuận lợi, còn gặp nắng hạn, đồi núi khô quắt thì chẳng được a chói nào.
Trở lại với rừng
Mất hơn hai giờ đồng hồ cuốc bộ từ trung tâm xã Hồng Thủy vào đầu nguồn suối Pa Ay, nơi có gần 40 hộ dân Pa Ay và thôn dân của Ka Cu1 (xã Hồng Vân) du canh lên triền đồi phát nương làm rẫy. Mấy chục hộ dân sống như biệt lập với bên ngoài, không điện, đường, nước sạch. Những căn nhà lụp xụp được lợp bằng tre nứa tạm bợ, nhiều chòi canh rẫy bỏ hoang là “dấu tích” của những lần du canh theo mùa rẫy.
Dẫn chúng tôi đi, anh Hồ Văn Thơm cho biết: “Mấy chục hộ dân lên đây ở đã nhiều năm rồi. Trước đó, khi thành lập khu tái định cư, bà con bảo sao không “bê” cái khu tái định cư vào đầu nguồn suối là bản làng cũ cho tiện đi lại, mà phải ra ngoài kia cho xa nương rẫy. Vận động mãi vài hộ ra, ở không có việc làm lại vào nơi sản xuất cũ. Con số ngày một đông thêm vì người dân ở Hồng Vân lên tập trung, trồng ngô sắn mang về thị trấn bán. Xã cũng đang xúc tiến xin kinh phí xây dựng đường, kéo điện và thành lập một thôn mới ở đây cho bà con”.
Dù là đầu nguồn suối nhưng đất đai ở đây cằn cỗi, toàn đá lớn, rất khó canh tác. Những cuộc du canh tàn phá rừng nghiêm trọng, cái vòng luẩn quẩn chặt, đốt, trồng, mưa lũ cứ mãi không thôi.
Vào nhà ông Quỳnh Phê, vừa lúc đến mùa thu hoạch ngô sắn. Trong căn nhà sàn chỉ vỏn vẹn có mấy a chói ngô khô rang vàng quạch. Quỳnh Phê là người gắn gần bốn mươi mùa rẫy ở vùng thượng nguồn suối Pa Ay. Nhà có hơn chục người, sống chen chúc trong căn chòi tạm bợ.
Nói về cuộc sống khó khăn, Quỳnh Phê buồn buồn: “Ở dưới đó không có đất trồng trọt, mình lên đây khai hoang mấy chục năm rồi, đất đai ngày một cằn cỗi đi. Mỗi năm tới tháng 5 là mình phát rẫy để trồng ngô khoai, phát xong trỉa hạt rồi về lại quê cũ sinh sống. Đến mùa thu hoạch lại kéo cả nhà lên, người hái gặt, người gùi bắp về nhà. Nếu xã cấp đất thì mình không phải đi xa như thế này cho khổ vợ con”.
Trong 8 người con của Quỳnh Phê thì đã có 7 đứa đều lớn lên trong núi rừng, gắn với mùa phát rẫy với bố mẹ nên chẳng có đứa nào biết đến “khái niệm” trường lớp, con chữ. Duy chỉ có đứa út là Hồ Thị Kim Đào được vào học lớp 1 trường Tiểu học Hồng Thủy do năm vừa rồi hộ gia đình Quỳnh Phê vừa nhập được hộ khẩu, làm được giấy khai sinh cho con đi học.
Thất học không phải là chuyện hiếm ở vùng đất cũ thôn Pa Ay, bởi ở đây đường sá xa xôi, muốn ra được trung tâm xã, phải qua ba con suối. Vào mùa nước lớn, người lớn còn không dám đi chứ đừng nói trẻ nhỏ. Đi ngược về phía dốc, hàng chục căn nhà sàn của những hộ dân Hồng Vân lên đây “định cư” cứ loang lổ một màu tranh cũ đến nhức cả mắt. Hầu hết những hộ này ở vùng đất cũ đều có nhà tạm, không làm được hộ khẩu vì mỗi năm họ du canh liên tục, nay đây mai đó trên dọc nguồn suối Pa Ay.
Có người lên đây trở thành những “lâm tặc”, đốn chặt cây rừng, có người trở thành những tay thợ săn, bẫy chim có hạng. Bao cuộc thiên di của núi đồi, những người trẻ vẫn nối tiếp bước cha anh, đi tiếp trên chặng đường nương rẫy, tạo nên những bản làng nay đây mai đó trên đất Việt.
Nguồn: nongnghiep.vn