Gia tài của ba
Đất – Người Huế – Ba mẹ xuất thân trong gia đình nông dân ở một vùng quê nghèo của tỉnh Thừa Thiên – Huế. Cái ăn còn không có huống chi nói đến chuyện học hành. Cũng may nhờ được học xóa mù chữ vài tháng, ba có thể biết đọc, biết viết. Ngày ba mẹ cưới nhau – cách đây chừng ba mươi mấy năm – tài sản chỉ một cái giường, cái cối giã hành, cái khay.
Đối diện với cái nghèo, chạy ăn từng bữa, ba luôn đau đáu về một tương lai đổi thay. Năm 1979, ba mẹ đưa các con vào Nam với hai bàn tay trắng. Đồng Nai là chỗ ba mẹ dừng chân. Cả nhà phải xin ở nhờ. Ba mẹ làm thuê đủ việc để kiếm sống, nuôi con.
Có một dạo, ba bỏ mối cá cho người ta bán buổi sáng nên phải dậy từ hai-ba giờ sáng, đạp xe từ huyện Xuân Lộc (Đồng Nai) tới Gia Huynh, huyện Tánh Linh (Bình Thuận). Những hôm trời mưa đường lầy lội, trơn lên, trượt xuống, một mình ba cặm cụi đạp xe chở cá chạy xuyên qua màn đêm yên lặng đến rợn người. Có hôm hư xe, ba phải đi bộ suốt hơn chục cây số đường rừng về nhà. Ba cố gắng làm mọi việc có thể, miễn kiếm tiền cho chị em tôi ăn học. Theo ba, chỉ có học mới có thể thay đổi cuộc sống, hãy nhìn ba cực khổ mà phấn đấu học. Không ai bảo ai, chị em tôi tự ý thức được bổn phận và trách nhiệm học để không phụ lòng ba.
Dù nghèo con chữ nhưng ba tôi sáng chế nhiều vật dụng ứng dụng hiệu quả trong lao động như xe lôi thắng bằng lưng. Chị tôi viết bài về sáng chế này đăng ở một tờ báo lớn khiến ba tôi vui mừng khôn xiết và photo bài báo đi khoe khắp họ hàng. Tấm gương mày mò tự học hỏi của ba cũng là tấm gương cho chị em chúng tôi noi theo.
Ngày tháng trôi qua… cả nhà tôi cùng kề vai nhau vượt qua những cơ hàn, có những bữa cơm chan đầy nước mắt. Ngày chị tôi thi đậu đại học, ba mẹ khóc òa trong niềm hạnh phúc. Giờ đây, gia đình tôi đã tạo dựng được cơ ngơi khá ổn định, nhưng ba chưa hề ngơi nghỉ. Đã qua tuổi 60, tóc ba bạc trắng và mang trong mình nhiều căn bệnh do lam lũ thời trẻ. Cả đời ba không hề sống cho bản thân mình – hy sinh tất cả vì con, luôn dành những thứ tốt nhất cho con… Mẹ vẫn luôn âm thầm bên ba dạy các con nên người.
Tôi đang là sinh viên năm cuối ĐH Y Dược TP.HCM, em út tôi cũng đang học trường này. Ba anh, chị tôi đều đã ra trường, đi làm, tiếp tục học cao học. Ba nói, những người con của ba – là cả “gia tài” mà ba đã đánh đổi tuổi trẻ, sức khỏe để chắt chiu, vun đắp.
Nguồn: phunuonline.com.vn